Ngày xưa chưa quen em anh sống vô vị,nhạt nhẽo,trầm cảm ,u
hoài .Mỗi mùa thu đến anh gom những chiếc lá úa vàng dấu trong tâm hồn.
Bây giờ yêu em ,anh
như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.Em là giọt mưa xuân làm tâm hồn anh đâm chồi nẩy
lộc,là dòng nước mát cho anh lại trẻ trung,yêu đời,yêu em như thời trai
trẻ.
Ngày xưa anh nghĩ
chỉ có tuổi trẻ mới yêu thương lãng mạn và mộng mơ.Bây giờ anh mới biết tình
yêu không có tuổi.Chỉ khi trải nghiệm cuộc đời mình anh mới biết anh còn yêu em
nhiều,mãnh liệt hơn ngày trẻ.
Em là thiên thần có
phép màu hay thượng đế sai em xuống để đưa anh tới vùng tràn đầy ánh sáng tươi
hồng.
Bây giờ ,thu không
phải là lá úa mà lá thu xanh,cuối thu rồi mà vẫn đâm chồi nảy lộc,có sức sống
mãnh liệt biết nhường nào.Anh như trẻ ra
vài chục tuổi,gân cốt mạnh hơn,sức khỏe tốt hơn.Tâm hồn anh tràn ngập thơ ca và
tiếng chim hót ríu ran.Anh lại làm được nhiều việc mà trước khi chưa gặp em anh
nghĩ mình đã buông xuôi.
Thiên thần bé nhỏ cũng yêu anh nhiều lắm.Chỉ cần nhìn thấy thiên
thần,thấy nụ cười tỏa nắng của em là anh có thêm sức mạnh.Sức mạnh của tình yêu
thật nhiệm màu.Ước gì anh có thể ôm em vào lòng-dù chỉ 1 lần để cảm nhận được
nhớ nhung cháy bỏng.
Anh yêu em nhiều lắm ,thiên thần nhỏ của anh.