HTML/JavaScript



Lão Nguyên chân thành cảm ơn các bạn ghé thăm

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Dù em nghìn tuổi vẫn thiên thần.

Dù em nghìn tuổi vẫn thiên thần
(Thơ Nguyễn Trọng Tạo)

Em có biết vì sao anh luôn gọi em là thiên thần nhỏ.Bởi tình yêu trong anh vẹn nguyên và cháy bỏng thuở ban đầu. Anh lúc nào cũng theo sát và luôn nhắc  nhở bảo ban em.Với anh , em chỉ là đứa trẻ trong hình hài người lớn. Em ngây thơ tin hết thảy những điều tốt đẹp là có thật. Trên đời này người tốt nhiều lắm nhưng người ác cũng có nhiều. Nếu em chỉ gặp một lần người ác là bị lừa ngay.Nhiều khi em làm anh lo lắng nhiều hơn tức giận. Thương em nhiều anh lại nhớ em hơn.
Anh luôn đón và chờ em mỗi buổi, còn em vô tư khi có việc lại quên ngay. Chẳng phải em không nhớ mà  tính em là vậy. Không hay quên đâu phải là em. Em cười xòa như nghe anh trách móc:
-Anh giận em lắm phải không?
Ừ, nhiều lúc anh muốn giận, muốn quên em cho bõ ghét.Anh đã thử rồi nhưng chẳng thể quên. Càng muốn quên thì em hiện lên càng rõ .Đôi mắt to với cái miệng chu lên như xin lỗi. Rồi đôi mắt ấy cười cứ trong veo làm tâm hồn anh rạng rỡ. Đã thế  em còn ôm anh thật chặt, rồi ôm lấy khuôn mặt anh:
-Ghét quá cơ !
Em bảo anh làm sao quên được em hỡi thiên thần nhỏ.
Anh muốn em làm gì cũng phải suy nghĩ và đừng vội vàng. Ôi anh, đâu phải cứ muốn là được vì thế bên em lúc nào cũng phải có anh. Em hay dỗi anh vì anh cứ  hay nói đi nói lại. Em bảo em ghẹt thở trong cái vòng kim cô của anh làm anh buồn biết mấy .Nhỏ ơi anh hiểu rồi. anh cứ nghĩ em lớn bằng anh nên anh yêu cầu thái quá. Tất cả mọi việc phải có qui trình theo thứ tự. Đốt cháy giai đoạn là hỏng hết phải không em. Nhiều lúc anh tưởng em là người lớn, đã quên mất rằng  đứa trẻ con trong hình hài người lớn nên làm Nhỏ buồn và khóc.

Bây giờ anh sẽ nhớ mãi câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo: Em nghìn năm tuổi vẫn thiên thần.

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Tình yêu chỉ là cơn gió

Anh gặp nó vào buổi chiều tà.Anh chính là mẫu người nó ao ước từ nhỏ.Gặp anh nó thấy anh thân quen , gần gũi chứ không cảm thấy xa lạ .
Anh, với mái tóc bồng bềnh và nụ cười tươi thắm.Khuôn mặt nhỏ nhắn và khắc khổ. Nếu anh không cười trông anh khó gần lắm. Nó và anh đã trở thành phần không thể thiếu trong quãng đường còn lại.Bên anh nó   nhỏ xíu đến vô cùng. Anh luôn dịu dàng và ngọt ngào với nó. Nàng thấy anh bỗng nhiên trở thành một người khác : trẻ trung, đắm say và khỏe mạnh đến kỳ lạ. Nhìn ánh mắt âu yếm anh dành cho nó , nàng  cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực.Mỗi sớm mai anh đón nó , ngóng nó....còn nó thì tìm anh với ánh mắt xa xăm. Phải thấy anh nó  mới có một ngày an lành. Anh làm thay đổi hẳn tính cách lười nhác của nó. Nó  thấy anh nói gì cũng đúng, viết gì cũng hay . Nàng đã tin anh  chính là người  sinh ra  để dành cho nó. chẳng dấu anh bất cứ việc gì. Anh như cái bồ để nó  tâm sự vui buồn, hờn giận .Anh cũng chia sẻ với nàng  những suy nghĩ thầm kín mà anh chưa từng nói với ai.Sao hai người lại hòa hợp đến thế.
Nhiều khi đang nói chuyện anh lại làm nó mất hứng :
- Mình nghỉ được chưa ?
Thật ra nó chưa muốn ngủ , nàng  muốn nói nữa cơ. Nhưng vốn bản tính tự trọng và ko muốn làm phiền người  khác nên nàng thôi ngay. Vậy là điều nó  muốn nghe thì anh chưa nói, điều nàng  muốn chia sẻ thì mất hứng. Chỉ có mỗi điểm này là nó  không thích ở anh. Sau này nó điều chỉnh : cứ đến khoảng thời gian đó là nàng chủ động rút lui. Vừa nói chuyện mắt nàng  vừa nhìn đồng hồ như người có hẹn.
Anh là một người đàn ông có bản lĩnh và trí tuệ. Sự hiểu biết của anh đã trinh phục nó hoàn toàn . Chẳng biết từ lúc nào sáng nó  thức dậy ko thể thiếu anh. Trưa nó  nằm xuống lại muốn anh xoa lưng để ngủ. Tối vắng anh nó  không sao làm dc việc gì.  Nó như đứa trẻ được yêu chiều không muốn rời vòng tay mẹ. Có lẽ nàng  bé nhỏ đi nhiều trong tình yêu đằm thắm của anh. Nhiều lúc nó muốn giận anh vì những lí do chính đáng nhưng không sao giận được. Tình yêu trong nàng  chiếm chỗ quá lớn để không có khoảng trống hờn giận nữa.
Điều gì  nàng  cũng hỏi ý kiến anh.Nàng  ghét nhất khi anh nói'' tùy em''. Nhưng nàng cũng ương bướng cãi lại khi anh nói chính kiến của mình. Rồi cuối cùng bao giờ nó  cũng nghe anh bởi anh có lý lẽ thuyết phục .
Anh hay đi công tác, đó là điều  nó  không thích. Đến đó anh được chiều như '' xếp '' thảo nào anh chả thích. Nhưng nàng  không bao giờ giữ anh ở nhà cho riêng nàng  vì  nàng  biết ích kỉ sẽ giết chết tình yêu.
Lần này anh lại đi nữa. Sứ mệnh lần này anh không mau về như mọi khi. Nó  nhớ anh khắc khoải nhưng vẫn hạnh phúc vì ngày nào anh cũng nhớ nó . Đã gần nửa tháng rồi anh và  nó  không thấy mặt nhau.Dường như trong giấc mơ nó thấy khuôn mặt anh nhạt nhòa , mờ mờ .Khi nó giơ tay để nằm trọn trong vòng tay anh như mọi khi thì anh biến mất. Thế là nó  thức không ngủ lại được nữa. Nàng  nhớ anh.
Anh hẹn nàng  hôm nay về. Nó chờ anh từ sáng . Cả ngày không tin nhắn, nó cũng không nhắn tin cho anh- nàng cứ chờ đợi.Chờ anh về gọi cửa, nó  sẽ ùa ra ôm anh từ ngoài cửa cho bõ những ngày xa nhau. Nhưng anh không về.Tối anh mới nói anh bận và nó lại phải chờ anh ngày mai.
Anh về thật, không phải mơ nữa.Chính anh đấy, anh là của nó. Những dấu yêu chợt ùa về làm nó đỏ mặt. Nàng cầm tay anh, anh gầy quá. Công việc vất vả lắm hay anh nhớ nó mà anh gầy thế.
-Anh vẫn vậy mà.
Anh mua quà cho nó .Nàng thích thú nhảy chân sáo vừa đi vừa lắc lư. Anh hạnh phúc khi về bên chim sáo nhỏ.Mới bên nàng được mấy ngày, cơ quan lại cử anh đi bám sát hiện trường.Công việc dang dở không ai làm thay anh được.Thế là họ lại xa nhau.
Lần này anh đi nó như vuột mất thứ gì.Nó bồi hồi nhắn tin. Anh không trả lời. Anh hay trách nó  là để anh mong tin nó khi nó đoảng chả mấy khi sờ đến điện thoại để trả lời anh ngay.Thế mà bây giờ anh không trả lời nó. Nó lo lắng, hay anh không khỏe, hay có việc gì, hay bận quá mà quên nó rồi. Qua 1 ngày anh không liên lạc, một ngày nữa trôi qua. Nó không ăn được. lúc nào cũng xem điện thoại. Đêm nó không ngủ được. Chốc chốc lại mở điện thoại xem có tin nhắn  của anh không. Mệt quá nó thiếp đi rồi lại thức, lại xem điện thoại........vẫn không thấy anh đâu.
Nó khóc, nước mắt đầm đìa. Chả lẽ tình yêu chỉ là cơn gió, chợt đến làm tâm hồn người ta mát lạnh rồi lại nhanh đi mất. Hóa ra nó trẻ con. Nó tin tình yêu là mãi mãi. Dù có cãi nhau, giận hờn nhưng vẫn không thể chia xa.
Đến hôm nay thì nó đã lớn hơn rồi. Nó vẫn khóc nhưng là khóc cho cơn gió lạ  chợt đến , chợt đi.
Nó hiểu rằng mình phải đứng dậy thôi. Cứ nằm mãi thế này sẽ ốm mất.
Ưoc  gì  gió đừng thổi về phía nó.Cứ để nó sống trong thế giới của nó.Không có gió cũng không sao mà.

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Tai nạn

Hôm nay nó về quê. Nó được người ta đèo trên xe máy để thăm một người bạn.  Đường trưa vắng ngắt. Bỗng :
-Rầm….
  Một xe máy khác húc vào nó. Chiếc xe đổ kềnh, cả người lái và người ngồi ngã lăn quay. Hai xe đè lên nhau, nó kẹp ở giữa. Chân nó đau nhói, máu chảy ….nhưng vì nó thấy người lái xe còn có vẻ đau hơn,  máu chảy từ tay anh ấy.  Anh ấy thở nặng nhọc như đau lắm. Nó lo lắng và cố giữ vẻ mặt không nhăn nhó . Thực tâm nó rất đau. Từ nhỏ nó chưa bị tai nạn bao giờ, nó càng đau càng cố tỏ ra : không đau để mọi người an tâm. Tính nó là vậy, nhiều khi mẹ nó mắng :
  -Nếu đau phải kêu chứ. Con lúc nào cũng cố chịu đựng không tốt đâu.
  Có lần nó bị đau bụng,  máu chảy lênh láng nhưng nó vẫn đi làm. Đến nỗi đau quá phải cấp cứu thì chính nó lại tự đi xe máy đến BV để mổ. Lúc lên bàn mổ nó nghĩ chắc mình chết , nhưng không hiểu sao nó không thấy sợ :  ai chả phải chết.
  Thế rồi nó cũng có chết đâu.
 Lần này cũng vậy, chắc chỉ đau xíu thôi. Tự mình đi chơi, chẳng may gặp tai nạn, kêu làm gì để lại bị mắng.
Nó vẫn tập tễnh nấu ăn cho cả nhà . Nhưng nó đau lắm, khi đứng cái chân nhức nhối đến nỗi mồ hôi vã ra. Nó không dám nhăn mặt, chỉ khi nào không  có ai mặt nó mới như con khỉ ăn gừng. Ôi, diễn đâu phải dễ.
Hôm nay là một tuần.
  Ừa, anh cũng đi công tác 1 tuần rồi . Anh điện cho nó.  Nó nghe giọng anh tự nhiên hết thấy đau.   Nó thấy anh cười,  anh bảo anh nhớ nó nhưng anh không thể về. Anh công tác xa mà hỏi nó nhiều câu ngô nghê thế. Anh vốn hay đa nghi như Tào Tháo. Anh suy diễn linh tinh khiến nó bật cười: chàng Ngố ghen ấy mà,  không thèm chấp.
  Anh bảo anh muốn về rồi. Tuy ở đây anh được mấy em phục vụ chiều lắm. Nó nói dỗi:
  -Chiều thế thì ở thêm vì lần nào anh đi công tác chả được chiều : xếp mà.
  Cũng nên thay đổi không khí. Ở nhà anh có bao giờ được nó chiều mà toàn nó làm nũng bắt anh chiều. Thật lạ,  anh lúc nào cũng vui vì điều đó. Bên anh ,  nó và anh suốt ngày nói chuyện, tranh luận. Ngày mau hết, đêm cũng mau sáng.
Nó biết anh nói ngọt thế thôi. Xa nó cũng là liều thuốc để anh làm mới tình yêu.
  Anh lại nói : nhớ thiên thần quá, muốn về bên cạnh thiên thần.

  Anh yêu em nhiều lắm, thiên thần nhỏ của anh.

Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

Thiên thần nhỏ hư lắm



Thiên thần nhỏ  hư lắm, có biết không?
  Em vẫn giận dỗi anh vô cớ nhiều khi chẳng vì một lý do gì cả, cứ khó chịu hay buồn bực một chút là em giận anh. Ông Trời cho con gái đặc quyền giận dỗi để được người ta dỗ dành. Nhưng em à, dỗi anh ít thôi nhé! Anh cũng mệt lắm, nên dỗi nhiều là anh không thèm dỗ nữa đâu.Rồi em lại phụng phịu : em ghét anh,câu nói thể hiện yêu thương mà anh thích nghe nhất khi giận đấy.Con gái hay nói ngược mà.Em yêu anh cả khi em giận nhưng em muốn anh dỗ nên mới GHÉT.
  Thiên thần nhỏ  hư lắm, cô bé hay khóc nhè ạ! Nhưng khi em khóc chỉ có anh cảm nhận được dù anh không ở bên em. Em dễ tủi hờn chỉ vì anh nói nặng.Em cũng hay khóc khi người ta hạnh phúc…và em khóc cả khi nhớ anh. Em thường giấu nước mắt và đem vào nhà vệ sinh. Em khóc xong rồi rửa mặt để không ai biết. Anh biết em không muốn người khác thấy em yếu đuối.
 Cô gái mà anh yêu là một cô gái mạnh mẽ, lạc quan trong cuộc đời. Một cô gái đủ bản lĩnh, can đảm khi đối mặt với những thử thách của cuộc sống. Cô gái mà anh yêu không phải là cô gái yếu đuối và chỉ biết lấy nước mắt để giải quyết khó khăn, phải không em, nên vì thế, khóc ít thôi em nhé! Để thấy mình trưởng thành hơn, người lớn hơn khi đối diện với những vấp váp trong cuộc sống.Anh thích nụ cười của em và muốn em cười ngay cả khi em nhớ anh.Chỉ như vậy anh mới yên tâm khi không có anh bên cạnh.  
   Thiên thần  hư lắm khi cứ một mình giữ trong lòng những muộn phiền, chẳng chịu san sẻ với anh một chút. Anh rất thích đắm mình trong đôi mắt to tràn đầy tình yêu của em nhưng cũng rất sợ đôi mắt ấy ẩn sâu một nỗi buồn.  Anh sẽ không thể hiểu em nếu em cứ im lặng thế. Em biết mà, anh không phải là chàng trai đủ sự tinh tế để nhận ra khi nào em buồn, khi nào em cần an ủi chở che, anh chẳng đủ khôn khéo để nhận ra khi nào em cần một bờ vai để gục vào, nên em à, khi nào buồn, khi nào cần anh, đừng im lặng một cách đáng sợ như vậy nhé! Hãy nói cho anh biết những điều em nghĩ hay đơn giản chỉ là một câu nói thôi: “Em cần anh!” hay ‘’ em giận anh ‘’…, để dù chẳng giúp được gì nhiều cho em  thì anh vẫn biết, anh đang ở đây, ngay cạnh em đây này!
    Thiên thần  nhỏ hư lắm khi cứ vô tư, không chú ý trả lời tin nhắn của anh. Anh biết là em không cố ý mà em hay quên nên  cứ thế nữa là anh sẽ giận không chơi với em nữa nhé. Anh sẽ phạt véo mũi em thật đau. Rồi nhìn bộ mặt  em ''hổng sợ ''đáng ghét quá đi thôi. Không phải anh ích kỉ chỉ giữ em cho riêng anh mà em biết đấy nhắn tin đi là mong hồi âm mà em bặt vô âm tín thì ai không mong cơ chứ.
      Anh và em hợp nhau nhiều thứ quá.Quan điểm sống, tâm hồn, sức khỏe , sự nóng bỏng  và cả hợp tuổi , hợp mệnh nữa…sao mình cùng đi trên một con đường mà ở cuối con đường em mới dừng chân để  anh gặp em. Gía mà mình gặp nhau sớm hơn thì đã không khổ như bây giờ.Anh cũng không còn cô đơn và em cũng không hay buồn như thế. Nhưng em đã quên mất rằng, em có một bờ vai rộng để em dựa vào lúc yếu đuối, em có một cái ôm từ đằng sau rất chặt để em không còn cảm thấy cô đơn, anh  có trái tim ấm để bảo vệ em bất cứ lúc nào. Và…anh luôn ở bên cạnh em, rất gần. Ở ngay đây thôi mà!
       Thiên thần của anh  hư lắm khi bất ngờ  chẳng nói chẳng rằng đến trước cửa nhà anh bấm chuông. Anh giật mình thảng thốt khi thiên thần nhỏ với đôi cánh trắng mặt rạng ngời hạnh phúc cười đứng ngay trước cửa . Đợi đến lúc anh mở cửa rồi chạy lại ôm choàng lấy anh, khẽ thì thầm: “Em nhớ Ngố  nên mới qua, đừng mắng em nhé!”. Em sẽ bị cốc đầu, em sẽ lại chun mũi , thè lưỡi làm nũng . Em biết anh lo mà vẫn cứ thích tự làm theo ý mình. Em hư lắm khi chẳng bao giờ chịu nghe lời anh.Em vẫn ngoan mà Ngố.Thậm trí rất ngoan, chỉ là em nhớ anh thôi….Biết là em đến mang theo bình minh và ánh sáng dịu dàng.Biết là em đến làm tan chảy trái tim anh và anh thích em đến lắm vì anh đang nhớ em thắt ruột.Nhưng dù sao em cũng không nên kiểm tra anh bất ngờ thế chứ.
    Thiên thần nhỏ  hư lắm! Rất hư…Nhưng  vì thế mà anh yêu em!...
  Yêu một cô gái ngang bướng, nghịch ngợm. Một cô gái luôn mỉm cười rất dịu dàng với anh mỗi lúc anh thấy mệt mỏi. Một cô gái im lặng ngồi cạnh anh khi anh cần một điểm tựa, khi đi đến cuối con đường anh vẫn cô đơn. Một cô gái với bờ vai mảnh dẻ nhưng luôn cho anh dựa vào vô điều kiện.
   Anh yêu em ,một cô gái chân thật, vui thì cười, buồn thì khóc. Không nhiều lời và không biết mánh khóe. Không giả tạo.Anh cũng yêu em vì em hay quên.Yêu cả khi quên mà em lại lý sự  : ''hay quên nên trẻ lâu''. Vừa nói xong lại cười tươi thế anh chịu sao nổi.
   Thiên thần nhỏ của anh ơi  anh yêu em rất nhiều!

Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

Chợ tình Khâu Vai

Chợ tình họp suốt đêm qua 
Trai Mông gái bản thiết tha tình người
Đời người được mấy ai ơi
Không đi thì biết bao giờ đến đây
Từng đôi trai gái ngất ngây
Men tình, men đá đang say giấc nồng
Tình yêu trong đá sướng không
Chợ tan lại mãi gieo trồng trên mây.
 ( cảnh từng đôi ôm nhau ngủ trong hốc đá )