Dù em nghìn tuổi vẫn thiên thần
(Thơ Nguyễn Trọng Tạo)
Em có biết vì sao anh luôn gọi em là thiên thần nhỏ.Bởi tình
yêu trong anh vẹn nguyên và cháy bỏng thuở ban đầu. Anh lúc nào cũng theo sát
và luôn nhắc nhở bảo ban em.Với anh , em
chỉ là đứa trẻ trong hình hài người lớn. Em ngây thơ tin hết thảy những điều tốt
đẹp là có thật. Trên đời này người tốt nhiều lắm nhưng người ác cũng có nhiều.
Nếu em chỉ gặp một lần người ác là bị lừa ngay.Nhiều khi em làm anh lo lắng nhiều
hơn tức giận. Thương em nhiều anh lại nhớ em hơn.
Anh luôn đón và chờ em mỗi buổi, còn em vô tư khi có việc lại
quên ngay. Chẳng phải em không nhớ mà
tính em là vậy. Không hay quên đâu phải là em. Em cười xòa như nghe anh
trách móc:
-Anh giận em lắm phải không?
Ừ, nhiều lúc anh muốn giận, muốn quên em cho bõ ghét.Anh đã
thử rồi nhưng chẳng thể quên. Càng muốn quên thì em hiện lên càng rõ .Đôi mắt
to với cái miệng chu lên như xin lỗi. Rồi đôi mắt ấy cười cứ trong veo làm tâm
hồn anh rạng rỡ. Đã thế em còn ôm anh thật
chặt, rồi ôm lấy khuôn mặt anh:
-Ghét quá cơ !
Em bảo anh làm sao quên được em hỡi thiên thần nhỏ.
Anh muốn em làm gì cũng phải suy nghĩ và đừng vội vàng. Ôi
anh, đâu phải cứ muốn là được vì thế bên em lúc nào cũng phải có anh. Em hay dỗi
anh vì anh cứ hay nói đi nói lại. Em bảo
em ghẹt thở trong cái vòng kim cô của anh làm anh buồn biết mấy .Nhỏ ơi anh hiểu
rồi. anh cứ nghĩ em lớn bằng anh nên anh yêu cầu thái quá. Tất cả mọi việc phải
có qui trình theo thứ tự. Đốt cháy giai đoạn là hỏng hết phải không em. Nhiều
lúc anh tưởng em là người lớn, đã quên mất rằng
đứa trẻ con trong hình hài người lớn nên làm Nhỏ buồn và khóc.
Bây giờ anh sẽ nhớ mãi câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo:
Em nghìn năm tuổi vẫn thiên thần.