Anh gặp nó vào buổi chiều tà.Anh chính là mẫu người nó ao ước từ nhỏ.Gặp anh nó thấy anh thân quen , gần gũi chứ không cảm thấy xa lạ .
Anh, với mái tóc bồng bềnh và nụ cười tươi thắm.Khuôn mặt nhỏ nhắn và khắc khổ. Nếu anh không cười trông anh khó gần lắm. Nó và anh đã trở thành phần không thể thiếu trong quãng đường còn lại.Bên anh nó nhỏ xíu đến vô cùng. Anh luôn dịu dàng và ngọt ngào với nó. Nàng thấy anh bỗng nhiên trở thành một người khác : trẻ trung, đắm say và khỏe mạnh đến kỳ lạ. Nhìn ánh mắt âu yếm anh dành cho nó , nàng cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực.Mỗi sớm mai anh đón nó , ngóng nó....còn nó thì tìm anh với ánh mắt xa xăm. Phải thấy anh nó mới có một ngày an lành. Anh làm thay đổi hẳn tính cách lười nhác của nó. Nó thấy anh nói gì cũng đúng, viết gì cũng hay . Nàng đã tin anh chính là người sinh ra để dành cho nó. chẳng dấu anh bất cứ việc gì. Anh như cái bồ để nó tâm sự vui buồn, hờn giận .Anh cũng chia sẻ với nàng những suy nghĩ thầm kín mà anh chưa từng nói với ai.Sao hai người lại hòa hợp đến thế.
Nhiều khi đang nói chuyện anh lại làm nó mất hứng :
- Mình nghỉ được chưa ?
Thật ra nó chưa muốn ngủ , nàng muốn nói nữa cơ. Nhưng vốn bản tính tự trọng và ko muốn làm phiền người khác nên nàng thôi ngay. Vậy là điều nó muốn nghe thì anh chưa nói, điều nàng muốn chia sẻ thì mất hứng. Chỉ có mỗi điểm này là nó không thích ở anh. Sau này nó điều chỉnh : cứ đến khoảng thời gian đó là nàng chủ động rút lui. Vừa nói chuyện mắt nàng vừa nhìn đồng hồ như người có hẹn.
Anh là một người đàn ông có bản lĩnh và trí tuệ. Sự hiểu biết của anh đã trinh phục nó hoàn toàn . Chẳng biết từ lúc nào sáng nó thức dậy ko thể thiếu anh. Trưa nó nằm xuống lại muốn anh xoa lưng để ngủ. Tối vắng anh nó không sao làm dc việc gì. Nó như đứa trẻ được yêu chiều không muốn rời vòng tay mẹ. Có lẽ nàng bé nhỏ đi nhiều trong tình yêu đằm thắm của anh. Nhiều lúc nó muốn giận anh vì những lí do chính đáng nhưng không sao giận được. Tình yêu trong nàng chiếm chỗ quá lớn để không có khoảng trống hờn giận nữa.
Điều gì nàng cũng hỏi ý kiến anh.Nàng ghét nhất khi anh nói'' tùy em''. Nhưng nàng cũng ương bướng cãi lại khi anh nói chính kiến của mình. Rồi cuối cùng bao giờ nó cũng nghe anh bởi anh có lý lẽ thuyết phục .
Anh hay đi công tác, đó là điều nó không thích. Đến đó anh được chiều như '' xếp '' thảo nào anh chả thích. Nhưng nàng không bao giờ giữ anh ở nhà cho riêng nàng vì nàng biết ích kỉ sẽ giết chết tình yêu.
Lần này anh lại đi nữa. Sứ mệnh lần này anh không mau về như mọi khi. Nó nhớ anh khắc khoải nhưng vẫn hạnh phúc vì ngày nào anh cũng nhớ nó . Đã gần nửa tháng rồi anh và nó không thấy mặt nhau.Dường như trong giấc mơ nó thấy khuôn mặt anh nhạt nhòa , mờ mờ .Khi nó giơ tay để nằm trọn trong vòng tay anh như mọi khi thì anh biến mất. Thế là nó thức không ngủ lại được nữa. Nàng nhớ anh.
Anh hẹn nàng hôm nay về. Nó chờ anh từ sáng . Cả ngày không tin nhắn, nó cũng không nhắn tin cho anh- nàng cứ chờ đợi.Chờ anh về gọi cửa, nó sẽ ùa ra ôm anh từ ngoài cửa cho bõ những ngày xa nhau. Nhưng anh không về.Tối anh mới nói anh bận và nó lại phải chờ anh ngày mai.
Anh về thật, không phải mơ nữa.Chính anh đấy, anh là của nó. Những dấu yêu chợt ùa về làm nó đỏ mặt. Nàng cầm tay anh, anh gầy quá. Công việc vất vả lắm hay anh nhớ nó mà anh gầy thế.
-Anh vẫn vậy mà.
Anh mua quà cho nó .Nàng thích thú nhảy chân sáo vừa đi vừa lắc lư. Anh hạnh phúc khi về bên chim sáo nhỏ.Mới bên nàng được mấy ngày, cơ quan lại cử anh đi bám sát hiện trường.Công việc dang dở không ai làm thay anh được.Thế là họ lại xa nhau.
Lần này anh đi nó như vuột mất thứ gì.Nó bồi hồi nhắn tin. Anh không trả lời. Anh hay trách nó là để anh mong tin nó khi nó đoảng chả mấy khi sờ đến điện thoại để trả lời anh ngay.Thế mà bây giờ anh không trả lời nó. Nó lo lắng, hay anh không khỏe, hay có việc gì, hay bận quá mà quên nó rồi. Qua 1 ngày anh không liên lạc, một ngày nữa trôi qua. Nó không ăn được. lúc nào cũng xem điện thoại. Đêm nó không ngủ được. Chốc chốc lại mở điện thoại xem có tin nhắn của anh không. Mệt quá nó thiếp đi rồi lại thức, lại xem điện thoại........vẫn không thấy anh đâu.
Nó khóc, nước mắt đầm đìa. Chả lẽ tình yêu chỉ là cơn gió, chợt đến làm tâm hồn người ta mát lạnh rồi lại nhanh đi mất. Hóa ra nó trẻ con. Nó tin tình yêu là mãi mãi. Dù có cãi nhau, giận hờn nhưng vẫn không thể chia xa.
Đến hôm nay thì nó đã lớn hơn rồi. Nó vẫn khóc nhưng là khóc cho cơn gió lạ chợt đến , chợt đi.
Nó hiểu rằng mình phải đứng dậy thôi. Cứ nằm mãi thế này sẽ ốm mất.
Ưoc gì gió đừng thổi về phía nó.Cứ để nó sống trong thế giới của nó.Không có gió cũng không sao mà.
HTML/JavaScript
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014
Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014
Tai nạn
Hôm nay nó về quê. Nó được người ta đèo trên xe máy để thăm
một người bạn. Đường trưa vắng ngắt. Bỗng
:
-Rầm….
Một xe máy khác húc
vào nó. Chiếc xe đổ kềnh, cả người lái và người ngồi ngã lăn quay. Hai xe đè
lên nhau, nó kẹp ở giữa. Chân nó đau nhói, máu chảy ….nhưng vì nó thấy người
lái xe còn có vẻ đau hơn, máu chảy từ
tay anh ấy. Anh ấy thở nặng nhọc như đau
lắm. Nó lo lắng và cố giữ vẻ mặt không nhăn nhó . Thực tâm nó rất đau. Từ nhỏ
nó chưa bị tai nạn bao giờ, nó càng đau càng cố tỏ ra : không đau để mọi người
an tâm. Tính nó là vậy, nhiều khi mẹ nó mắng :
-Nếu đau phải kêu chứ.
Con lúc nào cũng cố chịu đựng không tốt đâu.
Có lần nó bị đau bụng,
máu chảy lênh láng nhưng nó vẫn đi làm. Đến
nỗi đau quá phải cấp cứu thì chính nó lại tự đi xe máy đến BV để mổ. Lúc lên
bàn mổ nó nghĩ chắc mình chết , nhưng không hiểu sao nó không thấy sợ : ai chả phải chết.
Thế rồi nó cũng có
chết đâu.
Lần này cũng vậy, chắc
chỉ đau xíu thôi. Tự mình đi chơi, chẳng may gặp tai nạn, kêu làm gì để lại bị
mắng.
Nó vẫn tập tễnh nấu ăn cho cả nhà . Nhưng nó đau lắm, khi đứng
cái chân nhức nhối đến nỗi mồ hôi vã ra. Nó không dám nhăn mặt, chỉ khi nào
không có ai mặt nó mới như con khỉ ăn gừng.
Ôi, diễn đâu phải dễ.
Hôm nay là một tuần.
Ừa, anh cũng đi công
tác 1 tuần rồi . Anh điện cho nó. Nó
nghe giọng anh tự nhiên hết thấy đau. Nó
thấy anh cười, anh bảo anh nhớ nó nhưng
anh không thể về. Anh công tác xa mà hỏi nó nhiều câu ngô nghê thế. Anh vốn hay
đa nghi như Tào Tháo. Anh suy diễn linh tinh khiến nó bật cười: chàng Ngố ghen ấy
mà, không thèm chấp.
Anh bảo anh muốn về
rồi. Tuy ở đây anh được mấy em phục vụ chiều lắm. Nó nói dỗi:
-Chiều thế thì ở
thêm vì lần nào anh đi công tác chả được chiều : xếp mà.
Cũng nên thay đổi
không khí. Ở nhà anh có bao giờ được nó chiều mà toàn nó làm nũng bắt anh chiều.
Thật lạ, anh lúc nào cũng vui vì điều
đó. Bên anh , nó và anh suốt ngày nói
chuyện, tranh luận. Ngày mau hết, đêm cũng mau sáng.
Nó biết anh nói ngọt thế thôi. Xa nó cũng là liều thuốc để
anh làm mới tình yêu.
Anh lại nói : nhớ
thiên thần quá, muốn về bên cạnh thiên thần.
Anh yêu em nhiều lắm,
thiên thần nhỏ của anh.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)