Em tôi là một thiên thần
20:35 4 thg 3 2013Công khai198 Lượt xem
Sinh ra trong một gia đình đông con.Em tôi là một cô gái xinh xắn,bé nhỏ ,đáng yêu.Em lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng của gia đình.Tính em sạch sẽ từ nhỏ.Chỉ vương chút thức ăn vào áo em cũng đòi thay.Mẹ lúc nào cũng xức nước hoa cho em thơm phức.Chuyện ăn uống với em là không cần thiết.chẳng khi nào em đòi ăn.Vì thế mẹ tôi lúc nào cũng để riêng một bát thức ăn cho em và có một điều lạ,khi mẹ nấu dưới bếp thì em tôi mon men đến,chu cái mỏ đáng yêu lên.Biết tính em ,lúc nào mẹ cũng cho em ăn vài miếng lúc ấy.Lúc đó nhìm em yêu lắm,cứ như là em bị đói mấy ngày rồi không bằng.Rồi sau đó em lại dửng dưng với bữa cơm.Được cái em thích ăn hoa quả.Nhà con đông,dưới em tôi còn 6 đứa em nữa.mẹ thường để hoa quả lên cao rồi lấy cho em ăn dần mỗi khi em ăn ít cơm.Các em tôi ngoan lắm,chúng coi em ăn hoa quả là chuyện tất yếu của con khỉ,chẳng đứa nào giành ăn với chị bao giờ.Vẫn phong cách ấy,sau này em đi học xa nhà.Ăn uống tập thể,mẹ tôi lúc nào cũng sụt sùi sợ em chết đói.kể cũng lạ,ăn ít lắm nhưng em tôi vẫn phổng phao xinh đẹp.Bạn bè nó cũng hay nhường nó khi ăn uống.nó đẫ thành một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt trái xoan,đôi mắt to màu nâu thường có nét buồn khi nó trầm tư.Nhưng lúc nó cười,người ta như thấy có nắng bởi hàm răng trắng đếu như hạt bắp . Từ nhỏ tóc nó chưa bao giờ để dài,lúc nào cũng ngang vai hoặc dài hơn chút ít.Nhìn nó hiền,hiền đến nỗi ai cũng muốn chở che vì nó có cái mũi dọc dừa cao và thanh tú.Gương mặt thiên thần hiền lành thánh thiện .Âý là vẻ bề ngoài,thực ra em tôi rất nghịch ngợm,những trò nghịch ngợm của trẻ con nhưng không ai ghét nó.Bởi những trò của nó thật đáng yêu như đố xem thầy giáo có răng không vì thầy giảng chưa bao giờ cả lớp nhìn thấy răng thầy.Hết giờ nó lên thì thầm gì đó với thầy mà tôi thấy thầy giáo già của tôi véo mũi nó rồi cười to cho cả lớp thấy răng thầy.Hay có lần trời rét lắm,thầy dạy chính trị cứ vừa giảng vừa run lên cầm cập.Em tôi đố các bạn hôm nay thầy mặc mấy áo.Các bạn ko dám nói chuyện chỉ viết phỏng đoán của mình ra giấy.Hết giờ dậy,em tôi lại chạy đến bên thầy.Chả biết nó nói thế nào mà thầy cho nó vạch áo thầy ra đếm.Cuối cùng nó thắng,nó nhẩy cẫng lên cầm áo thầy như chơi trò rồng rắn lên mây.thầy cười hiền từ xoa đầu nó.mái tóc bạc của thầy như đen lại....em tôi lúc nào cũng bị gọi là công chúa,không phải nó đỏng đảnh mà nó dễ thương,lại khảnh ăn,nó không bao giờ đi đâu được một mình vì nó có tính hay quên.Nếu sai nó đi đâu thì chỉ có nước lại bổ nhào đi tìm nó về vì nó lạc đường.là cán bộ lớp[vì cả lớp đều bầu nó] ,học giỏi,thông minh nhưng nhiều cái nó ngố không chịu được.Vì thế các bạn lại gọi nó là thiên thần.Một hôm cả bọn đi dạo nhìn thấy con vịt nó chạy rẽ đất mặt cắt không còn hạt máu.Mọi người lăn ra cười mới biết nó tưởng con vịt là con ngỗng vì hồi đi mẫu giáo mẹ tôi hay dọa nó ''con ngỗng cắn đấy !''.Giờ 17 tuổi rồi nó vẫn sợ con VỊT.hiiiiii
Tôi còn nhớ hồi nhỏ,mẹ hay hỏi nó:
-con yêu ai?
-sau này lớn lên có lấy chồng không hay ở với bố mẹ?
-Lúc nào nó cũng ôm cổ bố mẹ tôi hôn rõ kêu :chụt chụt...rồi nó bảo nó sẽ lấy chồng,nhưng chồng nó phải như bố cơ.
-khi nó là thiếu nữ nó vẫn ước ao có một người đàn ông hơn nó từ 15 đến 20 tuổi.vì vậy bạn bè cùng trang lứa mà là con trai nó đều coi là trẻ con.Còn mẹ tôi thì bảo nó : hấp vừa vừa thôi !
-mà có lẽ mày cũng hợp với đàn ông lớn tuổi vì lúc nào cũng nhõng nhẽo như trẻ con thế.
Năm nó mới ra trường,đến nhận công tác ở cơ quan .Đến phòng thủ trưởng trình quyết định phải qua một cái sân.Nó bỗng nhiên reo to vứt cả cặp sách bê vào phòng thủ trưởng một quả gì to lắm.Nó bảo :
-em thấy ở kia kìa,còn mấy quả nữa cơ.Nó bê quả đó vào lôi theo một đống dây rợ với vẻ mặt hớn hở như bắt được của quý.
Chị hiệu trưởng kêu lên
-ối giời ơi,đấy là quả bí ngô chị để làm giống,vậy là em đã bứt nó rồi.
Nhìn khuôn mặt ngố tàu của nó .há hốc cái miệng ra chị hiệu trưởng buồn cười đến quên cả mắng nó.
Sau này cùng làm việc với nhau chị thường bảo :
-em như nàng công chúa ngủ trong rừng 100 năm,lúc thức dậy cái gì cũng thấy lạ...
Khổ lắm,chị ấy đâu biết em tôi sinh ra trong một gia đình không có một xẻng đất.Nhà đông các em.Nó chỉ biết bế em rồi đi học.Đến khi lấy chồng nó vẫn chưa biết nấu cơm.hjjjjj,thế mà cả nhà chồng yêu quý nó.Mọi người bắt đầu dạy nó từng tý một.Được cái em thông minh,lại ham học nên chẳng bao lâu nó đã biết làm việc nhà.Cũng may lấy chồng sớm nhưng 5 năm sau nó mới sinh con.Chứ nó mà sinh con ngay rồi có lẽ mẹ chồng nó lại phải nuôi 2 đứa trẻ con một lúc.hjjjj
Em tôi sống nội tâm,ít giao tiếp.Ngoài công tác ,nó giành thời gian cho các con và ko bao giờ đi đâu xa nếu không có người đưa,Bởi nó vẫn hay bị lạc.
Có lẽ vậy mà em tôi hầu như thời gian không làm nó già đi.Nó vẫn chỉ là đứa trẻ mãi không chịu lớn.Nhà có 8 anh chị em nhưng mẹ tôi vẫn ở với nó,để chăm chút cho nó vì bà bảo nó hiếu thảo ,ngoan hiền nhưng vẫn đoảng nhất nhà.
Bỗng nhiên cuộc sống em tôi thay đổi,tôi thấy nó hay cười một mình.Dường như nó vẫn trẻ như thời con gái,nó hay nũng nịu mẹ tôi.Rồi tự nhiên má nó ửng hồng.Có chuyện gì nhỉ?Hay nó đang yêu,tình yêu ao ước từ thuở nhỏ.Nhưng tôi để ý cũng chẳng thấy nó đi đâu.Hết giờ làm nó về nhanh lắm.Có gì làm em tôi vui và hạnh phúc thế.Tôi nghĩ mãi không ra,các bạn đoán giúp tôi nhé....nó gặp chàng hoàng tử bạch mã trong mơ chăng...
Thật hạnh phúc,thật ngọt ngào lão nhé!
Đêm ngủ ngon!
Sâu thẳm giọt buồn dạ trung trinh
Con đò cô độc ôm thương nhớ
Bến vắng chiều tàn bóng lung linh
không thể đoán ra bạn à...chỉ đoán ra được bài thơ nầy thôi.hjhj tự suy nghĩ há..chúc bạn vui
Ngày vui nhìu ju thuong tràn đầy Lão nhé
Có lẽ cô bé về nhanh để vào trò chuyện với cuộc tình " in Blog" đó ( Giống tớ đấy)
Chúc bạn thật vui
Chúc lão chiều mát thật vui khi nhớ về thiên thần nha
Chiều vui vẻ nhé lão.
Nên cứ suốt ngày THIÊN THẦN CỦA ANH